TẢN MẠN VỀ CHÚNG TÔI
Tặng Chị Lực và bạn bè tôi ở KH6
Ngày ấy chúng tôi còn trẻ lắm, chưa bằng nửa tuổi chúng tôi bây giờ.
Chúng tôi, những thanh niên lớn lên trong thời kỳ khốn khó, cùng về bên nhau dưới một mái trường.
Ngày ấy,...
Có những giờ lên lớp, có những mùa thi.
Có những ngày đến trường không bữa sáng, bằng chiếc xe đạp cà tàng, để học về qui luật thị trường và những cân đối của nền kinh tế.
Có những buổi liên hoan, cùng chiếc đàn guitar ca hát thâu đêm.
Có những cuộc họp chi đoàn cãi nhau chan chát.
Có những hờn giận thoáng qua, những ân tình nho nhỏ.
Có những chuyến đi chơi xa cùng đèo nhau mấy mươi cây số.
Có những buổi chiều "ngồi đồng" nơi quán cà phê góc phố.
Có những bạn bè vắng mặt trong ngày tốt nghiệp do sớm phải dấn thân vào cuộc mưu sinh.
Có cả những câu chuyện tình yêu vụng dại, rụt rè.
...
Tất cả đã lùi xa, giờ chỉ là hoài niệm.
...
Đã 25 năm kể từ lúc chúng tôi ra trường.
25 năm đủ để những tấm ảnh cũ ố vàng, những mái đầu đốm bạc.
25 năm có dài lắm không khi một vài trong chúng tôi đã không thể đi hết quãng thời gian ấy?
25 năm của biết bao sự đổi thay.
25 năm của những trải nghiệm cuộc đời, những lo toan cơm áo.
Có những học trò xưa giờ đứng trên bục giảng.
Có những lứa đôi xưa giờ là vợ, là chồng.
Có người ở gần, có người ở xa, có người định cư ở nước ngoài, có người đã về nơi xa lắm.
Đôi khi, chợt nhắc đến một cái tên.
Đôi khi, cố lục tìm trong trí nhớ gương mặt một người bạn cũ.
...
Dòng thời gian sẽ vẫn cứ mãi trôi.
Rồi sẽ 30 năm, 40 năm và nhiều năm qua nữa.
Nhưng thời gian đâu chỉ đem đến sự lãng quên.
Thời gian còn mang lại niềm xác tín về một TÌNH BẠN không hề phai nhạt.
Tặng Chị Lực và bạn bè tôi ở KH6
Ngày ấy chúng tôi còn trẻ lắm, chưa bằng nửa tuổi chúng tôi bây giờ.
Chúng tôi, những thanh niên lớn lên trong thời kỳ khốn khó, cùng về bên nhau dưới một mái trường.
Ngày ấy,...
Có những giờ lên lớp, có những mùa thi.
Có những ngày đến trường không bữa sáng, bằng chiếc xe đạp cà tàng, để học về qui luật thị trường và những cân đối của nền kinh tế.
Có những buổi liên hoan, cùng chiếc đàn guitar ca hát thâu đêm.
Có những cuộc họp chi đoàn cãi nhau chan chát.
Có những hờn giận thoáng qua, những ân tình nho nhỏ.
Có những chuyến đi chơi xa cùng đèo nhau mấy mươi cây số.
Có những buổi chiều "ngồi đồng" nơi quán cà phê góc phố.
Có những bạn bè vắng mặt trong ngày tốt nghiệp do sớm phải dấn thân vào cuộc mưu sinh.
Có cả những câu chuyện tình yêu vụng dại, rụt rè.
...
Tất cả đã lùi xa, giờ chỉ là hoài niệm.
...
Đã 25 năm kể từ lúc chúng tôi ra trường.
25 năm đủ để những tấm ảnh cũ ố vàng, những mái đầu đốm bạc.
25 năm có dài lắm không khi một vài trong chúng tôi đã không thể đi hết quãng thời gian ấy?
25 năm của biết bao sự đổi thay.
25 năm của những trải nghiệm cuộc đời, những lo toan cơm áo.
Có những học trò xưa giờ đứng trên bục giảng.
Có những lứa đôi xưa giờ là vợ, là chồng.
Có người ở gần, có người ở xa, có người định cư ở nước ngoài, có người đã về nơi xa lắm.
Đôi khi, chợt nhắc đến một cái tên.
Đôi khi, cố lục tìm trong trí nhớ gương mặt một người bạn cũ.
...
Dòng thời gian sẽ vẫn cứ mãi trôi.
Rồi sẽ 30 năm, 40 năm và nhiều năm qua nữa.
Nhưng thời gian đâu chỉ đem đến sự lãng quên.
Thời gian còn mang lại niềm xác tín về một TÌNH BẠN không hề phai nhạt.
Trước ngày họp lớp - 4/2010
AP&M